[HunHan] BIỆT LY Chương 2

 

 

Sau lần đó, phụ thân ta nơi lỏng quản lý việc học hành của ta, ta vì đó mà cũng thoải mái hơn rất nhiều, thường xuyên chểnh mảng luyện tập trốn ra ngoài đi chơi.

 

Nhưng cũng vì vết thương đó mà thằng nhóc đó không cho ta đến gần thanh kiếm nửa bước, ta thiệt phiền muộn a. Ta còn chưa kịp mang kiếm đến chỗ bọn Tiểu Tam khoe khoang, phải cho chúng nó biết Lộc thiếu gia ta đây là phi thường anh dũng.

 

Bọn nhóc đó thường xuyên trêu chọc ta, nói ta giống tiểu nha đầu chua ngoa đanh đá ở nhà bên cạnh. Này này, nói cho các ngươi biết nga, Lộc Hàm ta đây lớn lên nhất định sẽ cao lớn vạm vỡ, phi thường anh tuấn (=_.=) cho mà xem, các ngươi mới là giống tiểu nha đầu, cả nhà các ngươi giống tiểu nha đầu.

 

Suy cho cùng nguyên do bọn nhóc thối đó nói ta giống tiểu nha đầu chung quy là tại mẫu thân ta. Nàng từ lâu đã luôn mong muốn hạ sinh một nữ nhi, nhưng cả hai lần mang thai đều sinh ra hai nam tử. Ca ca ta là huynh trưởng, gánh vác trọng trách cả dòng họ trên vai, ta thì khác, có lẽ do không có gánh nặng trên vai, mẫu thân ta liền đem ta ngay từ lúc mới sinh ăn vận y chang nữ nhi… Mọi người trong nhà ấy vậy mà cũng đối xử với ta giống như đối với nữ nhi, mỗi năm sinh nhật đều đem váy áo nơ hồng làm quà tặng cho ta, làm ta đến tận năm bốn tuổi mới biết giới tính thật của mình. Đại khái là trong một lần tán dóc với đám Tiểu Tam, ta mới biết rằng nam nhân mới có “vòi voi”, nữ nhân cư nhiên không có. Sau lần đó, ta ủy khuất mất mấy tháng trời, ngỡ rằng bản thân sinh ra là loại yêu quái kì dị, thân là nữ nhi lại có cái đó… Về sau mẫu thân vì lo sợ ta sẽ sinh bệnh, mới an ủi dỗ dành, nói là lỗi tại nàng thèm khát con gái cho nên mới đem ta biến thành bộ dạng như vậy. Đúng vậy, rõ rành rành là tại mẫu thân a.

 

Chuyện cũ rich như vậy ta vốn đã quẳng khỏi trí não lâu rồi, bỗng nhiên mấy ngày gần đây bọn Tiểu Tam lại lôi chuyện xưa ra nhắc lại, hàng ngày trêu chọc ta, khiến ta vô cùng tức giận, hận không thể dùng gậy đập cho mỗi đứa chúng nó một nhát.

 

Khó khăn lắm ta mới dụ được Vĩ Vĩ, một thằng nhóc kém ta 3 tuổi, nói ra nguyên do vì sao gần đây bọn hắn lại hay trêu chọc ta đến vậy. Hắn nói, thằng nhóc Thế Huân lúc nào cũng bám dính lấy ta, biểu hiện của ta đối hắn lại vô cùng dịu dàng ôn nhu (?) nhìn thế nào cũng giống tỷ tỷ chăm sóc tiểu đệ đệ, làm bọn chúng nhớ lại chuyện sáu năm về trước.

 

Con mẹ nó, ngươi mới là tỷ tỷ, cả nhà ngươi là tỷ tỷ. Còn nữa dịu dàng ôn nhu cái rắm a!!! Ta đối hắn như vậy khi nào mà chính ta lại không biết vậy? Quả thực mấy ngày gần đây ta không bắt nạt quát mắng gì nó, thực sự gần đây thằng nhóc rất ngoan ngoãn vâng lời, ta nói gì đều răm rắp làm theo, còn có rõ ràng là hắn chăm sóc ta, ngày ngày theo ta hầu hạ, con mắt nào của các ngươi thấy ta chăm sóc hắn vậy?

 

Đầu ta chính là đang bốc khói a~. Tất cả là tại thằng nhóc đó, ngày ngày lẽo đẽo theo ta làm gì chứ, trước kia không phải lúc nào cũng trong thư phòng sao. Hừ, không thể vì thằng nhóc đó mà hủy hoại danh tiết của bổn thiếu gia ta được.

 

Sau lần trò chuyện đó cùng Vĩ Vĩ, ta đương nhiên không thèm đoái hoài tới nó nữa, dùng mọi cách cắt đi cái đuôi nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo. Thực ra thằng nhỏ cũng rất nghe lời, lại còn được việc nữa chứ, không có nó đi theo sai vặt ta cũng cảm thấy hơi tiếc. Nhưng danh tiết của bổn thiếu gia quan trọng hơn tất thảy a.

 

Thằng nhóc đó cũng hết sức cứng đầu, ta nói thế nào nó cũng không chịu ở lại thư phòng, một mực đòi bám theo ta đến mọi nơi, ta tức giận không thèm nói chuyện với nó nữa, nó vẫn lẽo đẽo đi theo như hình với bóng với ta, ta tiến một bước, nó cũng tiền một bước, lùi một bước nó cũng lùi theo một bước, thật là tức chết ta mà.

 

Hôm nay ta có hẹn tới chỗ bọn Tiểu Tam, Vĩ Vĩ thi đá cầu, đem thằng nhóc theo nhất định sẽ bị bọn chúng chê cười, còn nghe Vĩ Vĩ nói hôm nay lôi kéo được nữ tử xinh xắn đáng yêu của Đường lão phu tới xem, ta còn muốn giữ gìn hình tượng nam tử hán với Đường muội muội, phiền não, đại phiền não a.

 

Thằng nhóc cứ như vậy mà một mạch theo ta lòng vòng ra tận đến nơi chợ đông đúc. Cũng may thường ngày ta thông minh lanh lợi hắc hắc. Đi đến giữa chợ dừng lại tại nơi đông đúc nhất, ta bỗng nhiên nảy ra ý định xấu xa, cúi xuống nhìn xuống thằng nhóc, khóe môi nhếch lên một đường cong hoàn mĩ (là tà ý, tà ý a, tội nghiệp Huân nhi của taaaaa)

 

Tại trung tâm khu chợ tấp nập, một gánh xiếc rong đang biểu diễn trò tung hứng, thật là vô vị, ấy vậy mà thằng nhóc ấy lại chăm chú xem biểu diễn, trên mặt tràn đầy nét thích thú. Thằng nhóc mới có 6 tuổi, hàng ngày chỉ đâm đầu vào đống kinh thư, khẳng định là rất ít khi được ra ngoài xem mấy thứ này đi, chẳng trách lại thích như vậy.

 

Cơ hội tốt đến đây rồi, hắc hắc, trong lúc thằng nhóc còn đang chăm chú nhìn mấy người đằng kia tung hứng, ta nhẹ nhàng lẩn ra đằng sau, ba chân bốn cẳng bán sống bán chết chạy. Từ phủ nhà ta tới chợ toàn là một đường thẳng, thằng nhóc đó thường ngày không phải rất thông minh đi, khẳng định là sẽ không lạc đường. Tự trấn an bản thân, ta nhanh chóng tới chỗ hẹn thi đấu.

 

Hắc hắc, không có thằng nhóc đó bên người vận may lại trở về bên ta, ta liên tiếp thắng liền ba hiệp, nhận được không ít ánh mắt ngưỡng mộ từ phía bọn con gái, ánh mắt đố kỵ từ phía bọn con trai. Đường tiểu thư còn đặc biệt nhìn ta mỉm cười đến dịu dàng, hôm nay là bội thu, bội thu a.

 

Thẳng đến lúc ta về đến phủ đã là xế chiều, tâm trạng ta đương nhiên đặc biệt tốt, tính đi tìm Tiểu Huân khoe khoang một phen nhưng thằng nhóc đó không có trong thư phòng, hậu hoa viên không có, dưới bếp không có, đại sảnh cũng không có, ta chạy mấy vòng quanh phủ, kết quả vẫn là không thấy đâu. Thảm rồi, có phải không biết đường từ chợ về phủ đó chứ? Đường không phải rất dễ đi sao? Bình thường không phải rất thông minh đó sao? Không có lí nào không tìm được đường về chứ. Tâm tình ta thoáng chốc trùng xuống, lại chạy đến hỏi mấy gia nô trong nhà, bọn họ nói không thấy thằng nhóc đó đâu.

 

Đầu óc ta một mảnh rối loạn, nhỡ đâu thằng nhóc đó đi lạc vào hang ổ thổ phỉ, bị bọn chúng mổ bụng moi gan, nhỡ đâu giữa đường gặp phải bọn buôn người, đem bắt bán đi rồi, nhỡ đâu sẩy chân ngã xuống sông, nhỡ đâu… nhỡ đâu…

 

Chân ta vô thức chạy ra khỏi phủ, mặc kệ sự ngăn cản của mọi người trong phủ. Hình ảnh thằng nhóc thối ngốc nghếch cười đến rạng rõ, sáng lạn hướng về phía ta, rồi lúc ta bị thương khóc lóc đến thảm thiết, dáng vẻ bi thương khi bị ta khi dễ, bắt nạt, hình ảnh nhóc con dáng người nhỏ xíu như cái bánh bao nhỏ hàng ngày lẽo đẽo theo ta… tất cả rõ mồn một hiện lên trong đầu ta. Thằng nhóc mới chỉ có 6 tuổi, đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy sao ta lại có thể bỏ mặc nó bên ngoài một mình cơ chứ, chẳng may có mệnh hệ gì, cả đời này ta cũng không rửa hết tội trạng, cả đời này không những phụ mẫu ta mà chính bản thân ta sẽ không tha thứ cho mình.

 

Lúc này ngoài chợ đã bắt đầu treo đèn, sáng rực một con phố. Chợ đêm nơi đây hết sức tấp nập, náo nhiệt không kém ban ngày. Ta chạy đến chỗ gánh xiếc biểu diễn ban sáng, rồi lại lòng vòng qua mấy hàng ăn vặt, tiện thể hỏi han mấy người bán hàng quán, vẫn không thấy tung tích nhóc con ở đâu.

 

Ta bất lực ngồi sụp xuống đất, hai hàng nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống hai bên gò má, ta lúc bấy giờ bất quá chỉ là một tên nhóc 10 tuổi, gặp phải loại sự tình này, thực sự là lần đầu tiên, cảm giác như có thứ gì đó quý giá nhất, bản thân trân trọng nhất đột ngột biến mất, ta khóc nấc lên trong sợ hãi, mọi người qua đường đều ngoái lại nhìn ta, một thằng nhóc xinh đẹp ngồi xổm giữa đường phố đông đúc, gào khóc thảm thiết.

 

–         Thằng nhóc thối tha, ai cho phép ngươi biến mất như vậy, lăn lại trước mặt bổn thiếu gia nhanh lên. Ta biết ta sai rồi, ta không nên bỏ mặc ngươi một mình giữa chợ, ta sai rồi, ngươi mau xuất hiện trước mặt ta mau. Ngươi…ngươi không được biến mất khỏi ta, ta còn rất nhiều thứ chưa sai ngươi làm hết, không cho phép, bổn thiếu gia không cho phép ngươi biến mất.

 

Mọi người xung quanh bắt đầu bu quanh ta, tạo thành một vòng tròn người lớn, đến lúc mở mắt ra, ta bị đám người này nhìn đến xuyên thấu. Vội vàng lau đi nước trên mặt, phủi mông định bụng đứng dậy, khóc ở chốn này thực sự có chút mất mặt a, nhỡ đâu để người quen nhìn thấy thì ta không còn chốn dung thân. Không gian xung quanh im lặng đến bất thường, đám người vừa rồi bu lại xem ta khóc lóc thảm thương thấy ta phủi mông đứng dậy cũng bắt đầu tản ra dần. Trên mặt ta nước mắt vẫn cứ như vậy tuôn ra, không có cách nào ngăn lại, ta phải bình tĩnh lại, tiếp tục một vòng nữa đi tìm nhóc con. Đi được hai bước, giọng nói đậm mùi điệu đà, ẻo lả của hai vị phu nhân (?) thu hút

 

–         Ai da, Phượng tỷ, ở đâu ra một cục bột đáng yêu như vậy chứ? Tỷ tỷ từ khi nào sinh quý tử a?

 

–         Mới không phải là quý tử của ta, đáng yêu như vậy mà là của ta thì tốt biết mấy, cục bột thực đáng yêu a, chiều nay đi dạo mua phấn son phát hiện cục bột nhỏ đang ngồi khóc thảm thương bên đường, bèn đem về đây, chắc là lạc mất phụ mẫu a.  

 

–         A a, ra là vậy, nếu phụ mẫu thằng bé khôgn quay lại, để nó ở chỗ chúng ta được không Phượng tỷ?

 

–         Được chứ, nhóc đáng yêu như vậy, lớn lên nhất định rất anh tuấn đi, nhất định sẽ có lợi cho chúng ta a

 

Ta giật mình quay đầu lại phát hiện hai vị tỷ tỷ xinh đẹp ăn mặc có chút mát mẻ đứng trước cửa một thanh lâu O.O trên tay vị tỷ tỷ có vẻ lớn tuổi hơn kia không phải đang ẵm nhóc con mà ta mất cả canh giờ tìm kiếm đó sao? Hai chân nhanh chóng chạy lại chỗ hai người bọn họ, giằng lấy thằng nhóc từ trong tay vị tỷ tỷ kia, ôm thằng nhóc vào trong lòng, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống không ngừng. Cái tên ngốc này, trong lúc ta đang vất vả tìm kiếm thì lại dám trêu hoa ghẹo nguyện chốn thanh lâu này.

 

–         Ngươi chạy đi đâu cả chiều vậy hại ta tìm mãi không có thấy ngươi, có biết ta sợ hãi ra sao không hả? Ta sai rồi, lần sau sẽ không bỏ mặc ngươi nữa. Hu hu hu hu. Ngươi như thế nào lại không biết đường về phủ cơ chứ? Hại ta chạy cả chiều đi tìm, không tìm được ta thì phải đứng im một chỗ cơ chứ

 

Thằng nhóc kia vừa nhìn thấy ta mặt mũi bắt đầu ửng đỏ, oa oa lên khóc theo… Hai người bọn ta cứ như vậy ôm nhau khóc rống lên giữa đường. Ai daa, ai daa, ta đã nói thằng nhóc này quả thực mang đến vận rủi cho ta a, mỗi lần nghĩ lại cái ngày hôm ấy, ta thực chỉ muốn đập đầu vào cột tự vẫn a, hình tượng nam tử hán của ta vì nó mà ngày càng mai một TT.TT

 

–         Lộc Hàm, huynh bỏ mặc đệ, huynh không cần đệ nữa, oa oa oa oa, đệ tưởng cả đời này không gặp lại huynh nữa, hức hức, đệ thực sự rất sợ, lúc đi huynh dẫn đệ đi vòng vòng như vậy, đệ thực sự không nhớ đường về, hức hức. Huynh sau này không được bỏ mặc đệ nữa, hức hức

 

–         Được, sau này ta nhất định không bỏ mặc ngươi nữa, hức hức, ta hứa a.

 

Khi tỉnh táo lại đã là chuyện của nửa canh giờ sau, ta giật mình nhìn ra xung quanh, lúc này chỉ còn vài người dừng lại bên đường nhìn chằm chằm vào chúng ta, khẳng định lúc nãy nhất định rất mất mặt đi. Mau chóng gỡ con bạch tuộc vẫn còn đang khóc đến thương tâm trên người ta xuống, cầm tay nó một mạch lôi về. Còn đứng ở chốn này nữa ngày mai ta sẽ không còn mặt mũi nào thò mặt ra đường mất.

 

–         Lộc huynh, về sau sẽ không bỏ mặc đệ nữa đúng không?

 

–         Ờ ờ, sau này sẽ không bỏ mặc ngươi nữa, theo ta về phủ mau lên.

 

(Hai tỷ tỷ qua đường: O.O tự nhiên lại mọc đâu thêm một hài tử đáng yêu như vậy chứ, thật hận không thể đem hết về nuôi TT.TT)

 

 

Thế Huân: “Sau này nhất định sẽ bảo vệ huynh”

 

Lộc Hàm: Sau này sẽ không bỏ mặc ngươi”

 

Lời hứa giữa hai người chung quy cũng chỉ là một lời nói cả đời không cách nào thực hiện được.

 

“Thế Huân, thật xin lỗi, ta không cách nào đến bên  ngươi”.

 

“Lộc Hàm, đệ xin lỗi, đã không thể bảo vệ huynh chu toàn”

 

================================================

Thực xl mn a, lặn ngụp lâu vậy h ms ló mặt lên TT.TT

Tết nhất thật mệt a, cả ngày ở ngoài, tối về đi gặp chu công luôn, ko có cách nào ôm lap TT.TT

[HunHan] BIỆT LY Chương 1

Ảnh

Author: JinKyung

Disclaimer: HunHan hem phải của au TT.TT

Pairing: HunHan

Rating: PG 13

Status: Drop

Warning: Trong truyện có miêu tả quan hệ tình cảm namxnam, nếu không chấp nhận được thì vui lòng click back :3

________________________________

Đại khái là fic sẽ ngắn ngắn thôi, tự thấy bản thân ko có đủ kiên nhẫn viết longfic TT.TT

Ko có nhiều hiểu biết về cổ trang cho lm, ngôn từ vẫn còn chưa đc trau chuốt TT.TT

Thông cảm a TT.TT

Còn có, fic này ko ngược cho lm, HE hay SE vẫn còn đg snghĩ a *cười gian*

_________________________________

Ta tên Lộc Hàm.

Phụ thân ta vốn là một thương nhân buôn chè có tiếng, gia đình ta sở hữu đồi chè lớn nhất vùng.

Năm ta lên 10, phụ thân ta đón 1 hài tử về nhà. Thằng nhóc đó tên Ngô Thế Huân, 6 tuổi, là con trai duy nhất của Ngô lão bá, hảo bằng hữu của phụ thân ta. Nghe nói năm ấy Ngô gia xảy ra chuyện, Ngô lão bá đem thằng nhóc đó đến nhờ vả cha ta nuôi dạy một thời gian.

Thằng nhóc đó thực xinh xắn nha, da trắng, khuôn mặt tròn xoe, môi chúm chím, hai má phúng phính, nhìn sao cũng thấy đáng yêu, nhưng ta thực không vừa mắt nó chút nào. Ta thường ngày ham chơi, chểnh mảng học hành, luyện tập võ công, thằng nhóc đó lại trái ngược ta hoàn toàn. Lúc ta cùng đám bạn chơi đá cầu, chọi dế, bắt nạt mấy đứa con gái thì nó ngồi trong phòng đọc kinh thư, không thì cũng ở trong sân luyện võ. Thật là nhàm chán a!!!

Nó chăm chỉ như vậy thật là làm ta điên đầu mà. Mẫu thân thấy vậy liền ép ta ngày ngày trong phòng đọc kinh thư, hại ta không chơi đùa được cùng với đám bạn, bỏ lỡ mất bao nhiêu là trò hay. Thằng nhóc rắm thối đó, tự nhiên từ đâu chui ra phá hoại những ngày tháng rong chơi tươi đẹp của ta, ta HẬN a!!!

Vào một ngày âm u mây đen che kín bầu trời, trước tất thảy phụ mẫu, người làm trong nhà nó cư nhiên dám sỉ nhục ta, nói ta từng này tuổi rồi mà vẫn chưa thuộc Tam tự kinh. Thật là nhục nhã mà. Mẫu thân ta thấy vậy, liền ép ta đến chỗ nó bái sư. Con mẹ nó!!! Thằng nhóc đó kém ta 4 tuổi, sư sư cái rắm a!!!

Thằng nhóc đó nghĩ nó 5 tuổi đã đem Tam tự kinh thuộc làu làu, nghĩ rằng ta sẽ phục sao?

Ta chính là khinh bỉ a!!!

Em họ ta, Độ Khánh Thù không phải là thiên tài 4 tuổi thuộc lòng Tam tự kinh, 6 tuổi đã đọc hết Ngũ kinh, 8 tuổi đã học đến Tứ thư đó sao.

Sau một hồi so đi tính lại, ta ngẫm, thà mất mặt một chút nói với mẫu thân đến chỗ Khánh Thù nhờ vả, bất quá hắn kém ta có hai tuổi, còn đỡ mất mặt hơn so với thằng nhóc kia đi.

Nhưng số ta đúng là số con rệp mà, Khánh Thù không những không nể mặt phụ mẫu dạy cho ta, lại còn tiện mồm khinh bỉ ta thêm vài câu. Thật là nhục nhã mà!!!

Bắt đầu từ hôm sau, cả ngày lẫn đêm đều ở bên cạnh nó đọc tam tự kinh. Phụ thân ta vì muốn ta sớm học hành nên người, bớt ham chơi, lêu lổng, còn ép ta chuyển đến thư phòng nó, ở chung cùng nó. Thật hết sức phiền muội mà!!!

Thư phòng có thằng nhóc đó có chút nhỏ hơn phòng ta, nhưng đồ đạc bài trí thì y hệt. Nói thêm phòng nó chỉ có duy nhất 1 chiếc giường, phụ mẫu ta muốn ta với nó nằm chung giường, nói hai thằng nhóc nhỏ như chúng ta nằm cùng giường bất quá cũng không bất tiện,lại còn có thể ủ ấm cho nhau. NẰM MƠ ĐI!!!

Tuy không vừa ý, nhưng ta nào dám tỏ thái độ trước mặt phụ mẫu. Đành gật gù vâng dạ cho có, chuyện phân chia giường sẽ tình sau.

Đêm đầu tiên, nhân lúc nó còn đang mải miết đọc kinh thư ta đã chạy lên giường chiếm đóng căn cứ, khi nó đọc xong, muốn trèo lên giường ngủ, ta liền cậy thế thân hình cao lớn hơn đạp bay thằng nhóc đó ra khỏi giường, hùng hồn tuyên bố

– Giường này là của ta, nhà này là của ta, ngươi, xuống đất mà nằm!!!

Thằng nhóc đó mặt mày nhăn nhó rất không tình nguyện ngước nhìn ta, nhưng cũng không hé răng nửa lời, lặng lẽ lấy từ trong tủ ra bộ chăn gối dự phòng trải xuống dưới đất, bên cạnh giường của ta mà ngủ. Ta đêm đó tuy ngủ có ngon nhưng lại mơ thấy ác mộng, bị con bạch tuộc to lớn đem mấy cái xúc tu ghê tởm quấn chặt lấy người ta…

Sáng hôm sau, ta bị tiếng gà gáy trong vườn làm cho tỉnh giấc, thật là phiền mà, thư phòng của thằng nhóc đó gần với trại gà của nhà ta, mặt trời vừa mới ló rạng thì đám gà chết tiệt thi nhau rống lên, thật là tức chết đi được. Bình thường ta đây mặt trời phải lên cao đến đỉnh đầu thì mới thức giấc, sớm biết thế này mấy hôm trước đã đem một liều thuốc cho đám gà ấy về chầu Diêm Vương hết cho rồi.

Trong lúc mơ màng, ta bỗng chốc cảm giác thân nhiệt như đang lên cao, thân thể cơ hồ như được một vật gì đó mềm mềm ấm ấm ôm chặt lấy thật ấm áp thoải mái nha!!!

Khoan!!!

Có gì đó không đúng lắm. Vội vàng mở to hai mắt, hình ảnh ngay trước mắt dọa ta suýt nhảy dựng lên. Cái vật mềm mềm ấm ấm đang ôm chặt lấy ta không phải là thằng nhóc thối Thế Huân đêm qua bị ta đuổi xuống đất nằm đây sao, sao giờ này lại nằm bên cạnh ta, lại còn rúc vào bụng ta, ôm ta thật chặt.

Hahaa!!! Giỏi thật nha, trong lúc ta say ngủ dám giở trò. Để xem hôm nay bổn thiếu gia dạy dỗ ngươi ra sao.

Nhưng cảm giác được ôm chặt như vậy cũng thật thích nha, vừa ấm áp, vừa thoải mái, còn thích hơn cả cái gối ôm yêu quý của ta.

Gì, ta đang nghĩ linh tinh cái gì vậy? Ngay lập tức thoát ra khỏi cái suy nghĩ điên rồ ban nãy, ngay lập tức ta tung một cước, đạp thằng nhóc thối đó bay ra khỏi giường (lần 2 TT.TT) , ngã chỏng chơ dưới đất.

–         Ngươi cùng to gan đấy, nhân lúc bổn thiếu gia ngủ dám giở trò lưu manh, ngươi quên hôm qua ta nói gì với ngươi rồi sao? – Ta tức giận trừng mắt với thằng nhóc.

Ta vốn nghĩ nó sẽ dẩu mỏ ra cãi, nhưng không, thằng nhóc đó một lời bao biện cũng không, đôi mắt ngấn nước nhìn về phía ta,

1

2

3…

–         Ô AA, Ô AAAAAA…….

Xong rồi, thằng ôn đấy khóc rồi, là khóc to, rất to a. Ta đần mặt ra nhìn nó khóc, từ khi sinh ra đến giờ, không có ai dỗ dành ta thì thôi, bổn thiếu gia ta chưa từng dỗ qua ai a, lần này thì thảm rồi, nó cứ khóc rống lên như vậy mà làm kinh động đến phụ mẫu ta thì coi như ta xong đời. Phụ thân mà phát hiện ra chuyện ta không cho nó lên giường ngủ, cưỡng bức nó xuống dưới đất nằm thì toi rồi, không những sẽ bị phạt bằng gia pháp, mà sẽ còn bị cấm túc cả tháng đó.

Ta hoảng hốt, luống cuống chân tay, không biết phải làm sao cho thằng ôn đó câm miệng vào bây giờ.

–         Ô oa, ô ô oa, đệ… đệ không… cố ý… ô oa…đêm qua…lạnh đệ… đệ không … không quen… ô oa… ô oa….

Nói lắp bắp được vài câu ta nghe cũng không rõ lắm rút cục nó muốn nói cái chi, nó lại tiếp tục vào guồng quay, cứ thế khóc rống lên làm cho đầu óc ta quay cuồng. Phải làm sao đây, không mau mau bịt cái mồm kia vào, kéo đến một đống người là to chuyện a.

–         Ngươi khóc cái gì chứ? Thôi thôi, nín… nín đi!!! TA BẢO NGƯƠI NÍN MÀ!!!

Ta định bụng dùng chiêu thức  dọa nạt với nó, ai dè càng quát nó lại càng rống lên to hơn. Ta thở dài, 10 năm nay quả thực chưa bao giờ phải dỗ dành ai, vậy mà lần này phải xuống nước để dỗ dành thằng ôn đó sao? Cuộc đời ta từ lúc thằng nhóc đó bước vào, chả có ngày nào yên ổn tươi tốt hết a.

Vắt óc suy nghĩ một hồi, ta liền nhớ đến những lúc mẫu thân ta dỗ dành ta. Mỗi lần ta khóc lên, thì nhất định là vì đòi cái gì đó mà không được, lúc ấy mẫu thân ta liền ngay lập tức mà nguyện ý thành toàn cho ta. Thằng nhóc này, khóc là vì chuyện cái giường, ta phải chia sẻ giường của ta với nó sao? (giường của ngài hồi nào vậy tiểu Lộc -_-)

 

Không bao giờ, ta thà mất đi 3 con dế cụ chứ không bao giờ chịu nằm chung giường với nó.  Nhưng tiếng khóc của nó mỗi lúc một to, không sớm thỏa hiệp với nó thì phụ thân cùng mẫu thân sớm sẽ sang đây mất.

–         Nín, nín đi Thế Huân ngoan a. Ta cho đệ nằm trên giường, được không? Được không? Nín đi nào, ngoan, Thế Huân, ngoan nín đi!!!

Ha hả, vẫn là ta thông minh đi, có hiệu quả thật nha, thằng nhóc đó ngay sau khi nghe xong lập tức nhào vào lòng ta, bám dính trên người ta, đem hết nước mắt nước mũi bôi lên y phục của ta, thật là bẩn chết đi được.

Ta thoáng chốc giật mình. Năm đầu ngón tay mềm mại của thằng nhóc xoa xoa trên mặt ta. Cái này, gì đây O.O rồi nhanh chóng chuyển xuống dưới, vòng qua bụng ta, ôm ta thật chặt, hai chân cũng theo đó vòng qua hông ta, quấn chặt đúng theo dáng con bạch tuộc =_,=

Một ngày đẹp trời, như thường lệ ta cùng mẫu thân cùng ca ca ra hậu viên thưởng thức trà chiều, ra tời hậu viên thì gặp thằng nhóc đó đang luyện tập kiếm pháp.

Cảnh tượng trước mắt lập tức làm cho ta mê mẩn. Thằng nhóc đó 1 thân bạch y toát lên phong thái thanh tao lạ thường, trái ngược hoàn toàn với bộ mặt khóc lóc đáng thương tâm, mặt mũi tèm lem ban sáng, trên tay y là thanh kiếm dài chừng hai thước. Tuy không biết nhiều về các môn phái võ công, cũng chả biết thứ mà thằng nhóc đó đang luyện tập là loại võ công gì, nhưng thật là đẹp nha.

Động tác từ thân người uyển chuyển kết hợp với đường kiếm gọn gàng, nhanh chóng dứt khoát khiến ta si mê không thể rời mắt. Ta cũng muốn giỏi được như vậy, cũng muốn đẹp được như vậy a.

–         Huynh… đến từ khi nào vậy? – Giọng nói lí nhí pha chút ngây thơ của thằng nhóc khiến ta tỉnh lại.

–         Vừa mới thôi. Ngươi… làm thế nào mà hay vậy? Dạy cho ta được không?

–         Huynh muốn học? Hảo, vậy đệ…đệ dạy cho huynh nha!!!

Mang theo vẻ mặt tí tởn hí hứng, cầm thanh kiếm trong tay khua loạn xạ, cảm giác này, thật là oai phong lẫm liệt đi. Sao trước đây ta không nhận ra trò này lại vui như vậy chứ? Cầm thanh kiếm này đi lòe bọn Tiểu Tam nhất định chúng nó sẽ sợ tè ra quần mất. Hahaahahaa!!!

Nhưng ta vốn từ nhỏ đã yếu đuối, cộng thêm thân hình gầy gò, tay chân mảnh khảnh, thanh kiếm đó với ta quả thật… có chút quá sức. Vừa mới luyện tập được chưa quá ba chiêu, tay ta liền mỏi nhừ, tay cầm thanh kiếm không vững, Tức mình, ta cầm thanh kiếm trong tay quăng mạnh xuống đất. Nào ngờ, thanh kiếm quả thực sắc bén, trong lúc rơi xuống đã sượt qua đùi ta. Trong phút chốc, ta như đứng không vững mà ngã nhào xuống đất, bộ y phục xanh ngọc của ta, nơi lưỡi kiếm sượt qua bị rách một đoạn, máu từ đó mà thấm vào y phục của ta, nhuộm đỏ một góc. Thằng nhóc đó nhanh chóng chạy về phía ta, ôm ta khóc nức nở.

Mọi người trong nhà nháo nhào một phen. Tuy không phải lần đầu ta bị thương, số lần ta nghịch ngợm tự làm thương tổn bản thân nhiều đến vô số. Nhưng đây là lần đầu tiên máu chảy nhiều đến như vậy a.

Ta bị màu đỏ trước mặt dọa cho phát khiếp, liền ngất xỉu.

Lúc ta tỉnh lại, không gian xung quanh đã bị bao trùm bởi một màu tối đen. Trong phòng chỉ còn thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ cây nến nhỏ trên bàn.

Cảm thấy bỏng rát nơi cổ họng, ta thực muốn uống chút nước, khẽ cựa mình toan đứng dậy đi tìm nước uống, cơn đau từ hạ thân truyền đến, ta khẽ rên rỉ.

Con mẹ nó, kiếm với chả pháp, lần sau bổn thiếu gia đây không thèm chơi với ngươi nữa!!!

Ta nheo nheo mắt nhìn xung quanh vốn định bò khỏi giường kiếm chút nước uống, suýt nữa thì bị cái đầu tròn tròn đen đen đang dựa lên thành giường của Thế Huân dọa cho phát khiếp. Thằng nhóc này không lên giường nằm ngủ sao? Ta rõ ràng sáng nay đã nói cho nó lên giường nằm rồi mà. Càng tốt, đỡ tốn diện tích. Ta đây khi ngủ có thói quen rất xấu, tứ chi phải dang ra hết cỡ mới có thể yên giấc ngủ ngon.

–         Lộc Hàm, huynh tỉnh rồi sao?

Loạt hành động của ta hẳn là đã khiến thằng nhóc tỉnh giấc đi. Vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài, cái bản mặt non choẹt của nó, ta thập phần muốn xông vào cấu véo một trận cho hả dạ.

–         Lấy chút nước cho ta đi.

Ta ra lệnh, bản thân giờ đây không phải đang là người bệnh sao? Nhân cơ hội này phải sai sử nó nhiều nhiều một chút, hành hạ nó một chút, có như thế ta mới có thể yên giấc ngủ tiếp. Rồi sau đó, ta lại sai nó xuống bếp tìm điểm tâm mang lên cho ta, rồi lại sai nó về phòng cũ của ta tìm cho ta vài thứ đồ chơi tiêu khiển trong vài ngày dưỡng bệnh sắp tới.

Ờm, sai một thằng nhóc 6 tuổi giữa đêm đi đi lại lại trong phủ có vẻ không được đúng cho lắm. Nhưng thôi kệ, ai bảo nó dạy ta thứ kiếm pháp vớ vẩn, báo hại ta bị thương thê thảm thế này. (không phải ngươi đòi học sao?)

Tiếng động phát ra từ phía cửa ra vào làm cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Thì ra là thằng nhóc đó sớm đã trở về. Thân hình nhỏ xíu trong tay cầm chiếc cặp lồng thức ăn to trông chả cân xứng chút nào. Mang chiếc cặp lồng đến, bày ra trước mắt ta vài chiếc bánh điểm tâm ngon lành. Cũng được việc đấy chứ!!! Hắc hắc.

–         Ngươi không ăn? – Ta khẽ liếc mắt nhìn về phía nó, thằng nhóc lắc đầu – Vậy ta ăn hết.

–         Lộc Hàm, huynh…huynh không cần phải luyện kiếm nữa đâu – Nó lí nhí trong miệng – Cái đó…đệ…đệ xin lỗi, không nghĩ huynh … lại yếu đến vậy.

Này này, tư chất bổn thiếu gia thế nào thì mặc xác ta, cho ngươi nhận xét bình phẩm vậy sao?

–         Sau này, đệ nhất định sẽ tập luyện chăm chỉ hơn nữa, nhất định sẽ bảo vệ huynh, nhất định sẽ không để cho huynh bị thương như vậy nữa!!!

Ánh mắt kiên định của nó chằm chằm hướng về phía ta, dưới ánh sáng yếu ớt lập lòe của ánh nến, mặt nó thoáng chốc ửng đỏ, thập phần đáng yêu. Ta, lại vì những lời hứa của một thằng nhóc 6 tuổi, có cảm giác an toàn và ấm áp đến kì lạ, nơi lồng ngực bỗng nhiên rung động, cảm giác này, là gì đây?

Đêm hôm đó, thằng nhóc (đương nhiên) trèo lên giường nằm cạnh ta, tiếp tục đem tứ chi bám dính vào người ta, vùi đầu vào lồng ngực của ta mà đánh chén một giấc ngon lành. Còn ta thì trong đầu vẫn ám ảnh lời hứa của thằng nhóc ấy, hậu quả là cả đêm mất ngủ.

===================================

Chương 2