[HunHan] BIỆT LY Chương 2

 

 

Sau lần đó, phụ thân ta nơi lỏng quản lý việc học hành của ta, ta vì đó mà cũng thoải mái hơn rất nhiều, thường xuyên chểnh mảng luyện tập trốn ra ngoài đi chơi.

 

Nhưng cũng vì vết thương đó mà thằng nhóc đó không cho ta đến gần thanh kiếm nửa bước, ta thiệt phiền muộn a. Ta còn chưa kịp mang kiếm đến chỗ bọn Tiểu Tam khoe khoang, phải cho chúng nó biết Lộc thiếu gia ta đây là phi thường anh dũng.

 

Bọn nhóc đó thường xuyên trêu chọc ta, nói ta giống tiểu nha đầu chua ngoa đanh đá ở nhà bên cạnh. Này này, nói cho các ngươi biết nga, Lộc Hàm ta đây lớn lên nhất định sẽ cao lớn vạm vỡ, phi thường anh tuấn (=_.=) cho mà xem, các ngươi mới là giống tiểu nha đầu, cả nhà các ngươi giống tiểu nha đầu.

 

Suy cho cùng nguyên do bọn nhóc thối đó nói ta giống tiểu nha đầu chung quy là tại mẫu thân ta. Nàng từ lâu đã luôn mong muốn hạ sinh một nữ nhi, nhưng cả hai lần mang thai đều sinh ra hai nam tử. Ca ca ta là huynh trưởng, gánh vác trọng trách cả dòng họ trên vai, ta thì khác, có lẽ do không có gánh nặng trên vai, mẫu thân ta liền đem ta ngay từ lúc mới sinh ăn vận y chang nữ nhi… Mọi người trong nhà ấy vậy mà cũng đối xử với ta giống như đối với nữ nhi, mỗi năm sinh nhật đều đem váy áo nơ hồng làm quà tặng cho ta, làm ta đến tận năm bốn tuổi mới biết giới tính thật của mình. Đại khái là trong một lần tán dóc với đám Tiểu Tam, ta mới biết rằng nam nhân mới có “vòi voi”, nữ nhân cư nhiên không có. Sau lần đó, ta ủy khuất mất mấy tháng trời, ngỡ rằng bản thân sinh ra là loại yêu quái kì dị, thân là nữ nhi lại có cái đó… Về sau mẫu thân vì lo sợ ta sẽ sinh bệnh, mới an ủi dỗ dành, nói là lỗi tại nàng thèm khát con gái cho nên mới đem ta biến thành bộ dạng như vậy. Đúng vậy, rõ rành rành là tại mẫu thân a.

 

Chuyện cũ rich như vậy ta vốn đã quẳng khỏi trí não lâu rồi, bỗng nhiên mấy ngày gần đây bọn Tiểu Tam lại lôi chuyện xưa ra nhắc lại, hàng ngày trêu chọc ta, khiến ta vô cùng tức giận, hận không thể dùng gậy đập cho mỗi đứa chúng nó một nhát.

 

Khó khăn lắm ta mới dụ được Vĩ Vĩ, một thằng nhóc kém ta 3 tuổi, nói ra nguyên do vì sao gần đây bọn hắn lại hay trêu chọc ta đến vậy. Hắn nói, thằng nhóc Thế Huân lúc nào cũng bám dính lấy ta, biểu hiện của ta đối hắn lại vô cùng dịu dàng ôn nhu (?) nhìn thế nào cũng giống tỷ tỷ chăm sóc tiểu đệ đệ, làm bọn chúng nhớ lại chuyện sáu năm về trước.

 

Con mẹ nó, ngươi mới là tỷ tỷ, cả nhà ngươi là tỷ tỷ. Còn nữa dịu dàng ôn nhu cái rắm a!!! Ta đối hắn như vậy khi nào mà chính ta lại không biết vậy? Quả thực mấy ngày gần đây ta không bắt nạt quát mắng gì nó, thực sự gần đây thằng nhóc rất ngoan ngoãn vâng lời, ta nói gì đều răm rắp làm theo, còn có rõ ràng là hắn chăm sóc ta, ngày ngày theo ta hầu hạ, con mắt nào của các ngươi thấy ta chăm sóc hắn vậy?

 

Đầu ta chính là đang bốc khói a~. Tất cả là tại thằng nhóc đó, ngày ngày lẽo đẽo theo ta làm gì chứ, trước kia không phải lúc nào cũng trong thư phòng sao. Hừ, không thể vì thằng nhóc đó mà hủy hoại danh tiết của bổn thiếu gia ta được.

 

Sau lần trò chuyện đó cùng Vĩ Vĩ, ta đương nhiên không thèm đoái hoài tới nó nữa, dùng mọi cách cắt đi cái đuôi nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo. Thực ra thằng nhỏ cũng rất nghe lời, lại còn được việc nữa chứ, không có nó đi theo sai vặt ta cũng cảm thấy hơi tiếc. Nhưng danh tiết của bổn thiếu gia quan trọng hơn tất thảy a.

 

Thằng nhóc đó cũng hết sức cứng đầu, ta nói thế nào nó cũng không chịu ở lại thư phòng, một mực đòi bám theo ta đến mọi nơi, ta tức giận không thèm nói chuyện với nó nữa, nó vẫn lẽo đẽo đi theo như hình với bóng với ta, ta tiến một bước, nó cũng tiền một bước, lùi một bước nó cũng lùi theo một bước, thật là tức chết ta mà.

 

Hôm nay ta có hẹn tới chỗ bọn Tiểu Tam, Vĩ Vĩ thi đá cầu, đem thằng nhóc theo nhất định sẽ bị bọn chúng chê cười, còn nghe Vĩ Vĩ nói hôm nay lôi kéo được nữ tử xinh xắn đáng yêu của Đường lão phu tới xem, ta còn muốn giữ gìn hình tượng nam tử hán với Đường muội muội, phiền não, đại phiền não a.

 

Thằng nhóc cứ như vậy mà một mạch theo ta lòng vòng ra tận đến nơi chợ đông đúc. Cũng may thường ngày ta thông minh lanh lợi hắc hắc. Đi đến giữa chợ dừng lại tại nơi đông đúc nhất, ta bỗng nhiên nảy ra ý định xấu xa, cúi xuống nhìn xuống thằng nhóc, khóe môi nhếch lên một đường cong hoàn mĩ (là tà ý, tà ý a, tội nghiệp Huân nhi của taaaaa)

 

Tại trung tâm khu chợ tấp nập, một gánh xiếc rong đang biểu diễn trò tung hứng, thật là vô vị, ấy vậy mà thằng nhóc ấy lại chăm chú xem biểu diễn, trên mặt tràn đầy nét thích thú. Thằng nhóc mới có 6 tuổi, hàng ngày chỉ đâm đầu vào đống kinh thư, khẳng định là rất ít khi được ra ngoài xem mấy thứ này đi, chẳng trách lại thích như vậy.

 

Cơ hội tốt đến đây rồi, hắc hắc, trong lúc thằng nhóc còn đang chăm chú nhìn mấy người đằng kia tung hứng, ta nhẹ nhàng lẩn ra đằng sau, ba chân bốn cẳng bán sống bán chết chạy. Từ phủ nhà ta tới chợ toàn là một đường thẳng, thằng nhóc đó thường ngày không phải rất thông minh đi, khẳng định là sẽ không lạc đường. Tự trấn an bản thân, ta nhanh chóng tới chỗ hẹn thi đấu.

 

Hắc hắc, không có thằng nhóc đó bên người vận may lại trở về bên ta, ta liên tiếp thắng liền ba hiệp, nhận được không ít ánh mắt ngưỡng mộ từ phía bọn con gái, ánh mắt đố kỵ từ phía bọn con trai. Đường tiểu thư còn đặc biệt nhìn ta mỉm cười đến dịu dàng, hôm nay là bội thu, bội thu a.

 

Thẳng đến lúc ta về đến phủ đã là xế chiều, tâm trạng ta đương nhiên đặc biệt tốt, tính đi tìm Tiểu Huân khoe khoang một phen nhưng thằng nhóc đó không có trong thư phòng, hậu hoa viên không có, dưới bếp không có, đại sảnh cũng không có, ta chạy mấy vòng quanh phủ, kết quả vẫn là không thấy đâu. Thảm rồi, có phải không biết đường từ chợ về phủ đó chứ? Đường không phải rất dễ đi sao? Bình thường không phải rất thông minh đó sao? Không có lí nào không tìm được đường về chứ. Tâm tình ta thoáng chốc trùng xuống, lại chạy đến hỏi mấy gia nô trong nhà, bọn họ nói không thấy thằng nhóc đó đâu.

 

Đầu óc ta một mảnh rối loạn, nhỡ đâu thằng nhóc đó đi lạc vào hang ổ thổ phỉ, bị bọn chúng mổ bụng moi gan, nhỡ đâu giữa đường gặp phải bọn buôn người, đem bắt bán đi rồi, nhỡ đâu sẩy chân ngã xuống sông, nhỡ đâu… nhỡ đâu…

 

Chân ta vô thức chạy ra khỏi phủ, mặc kệ sự ngăn cản của mọi người trong phủ. Hình ảnh thằng nhóc thối ngốc nghếch cười đến rạng rõ, sáng lạn hướng về phía ta, rồi lúc ta bị thương khóc lóc đến thảm thiết, dáng vẻ bi thương khi bị ta khi dễ, bắt nạt, hình ảnh nhóc con dáng người nhỏ xíu như cái bánh bao nhỏ hàng ngày lẽo đẽo theo ta… tất cả rõ mồn một hiện lên trong đầu ta. Thằng nhóc mới chỉ có 6 tuổi, đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy sao ta lại có thể bỏ mặc nó bên ngoài một mình cơ chứ, chẳng may có mệnh hệ gì, cả đời này ta cũng không rửa hết tội trạng, cả đời này không những phụ mẫu ta mà chính bản thân ta sẽ không tha thứ cho mình.

 

Lúc này ngoài chợ đã bắt đầu treo đèn, sáng rực một con phố. Chợ đêm nơi đây hết sức tấp nập, náo nhiệt không kém ban ngày. Ta chạy đến chỗ gánh xiếc biểu diễn ban sáng, rồi lại lòng vòng qua mấy hàng ăn vặt, tiện thể hỏi han mấy người bán hàng quán, vẫn không thấy tung tích nhóc con ở đâu.

 

Ta bất lực ngồi sụp xuống đất, hai hàng nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống hai bên gò má, ta lúc bấy giờ bất quá chỉ là một tên nhóc 10 tuổi, gặp phải loại sự tình này, thực sự là lần đầu tiên, cảm giác như có thứ gì đó quý giá nhất, bản thân trân trọng nhất đột ngột biến mất, ta khóc nấc lên trong sợ hãi, mọi người qua đường đều ngoái lại nhìn ta, một thằng nhóc xinh đẹp ngồi xổm giữa đường phố đông đúc, gào khóc thảm thiết.

 

–         Thằng nhóc thối tha, ai cho phép ngươi biến mất như vậy, lăn lại trước mặt bổn thiếu gia nhanh lên. Ta biết ta sai rồi, ta không nên bỏ mặc ngươi một mình giữa chợ, ta sai rồi, ngươi mau xuất hiện trước mặt ta mau. Ngươi…ngươi không được biến mất khỏi ta, ta còn rất nhiều thứ chưa sai ngươi làm hết, không cho phép, bổn thiếu gia không cho phép ngươi biến mất.

 

Mọi người xung quanh bắt đầu bu quanh ta, tạo thành một vòng tròn người lớn, đến lúc mở mắt ra, ta bị đám người này nhìn đến xuyên thấu. Vội vàng lau đi nước trên mặt, phủi mông định bụng đứng dậy, khóc ở chốn này thực sự có chút mất mặt a, nhỡ đâu để người quen nhìn thấy thì ta không còn chốn dung thân. Không gian xung quanh im lặng đến bất thường, đám người vừa rồi bu lại xem ta khóc lóc thảm thương thấy ta phủi mông đứng dậy cũng bắt đầu tản ra dần. Trên mặt ta nước mắt vẫn cứ như vậy tuôn ra, không có cách nào ngăn lại, ta phải bình tĩnh lại, tiếp tục một vòng nữa đi tìm nhóc con. Đi được hai bước, giọng nói đậm mùi điệu đà, ẻo lả của hai vị phu nhân (?) thu hút

 

–         Ai da, Phượng tỷ, ở đâu ra một cục bột đáng yêu như vậy chứ? Tỷ tỷ từ khi nào sinh quý tử a?

 

–         Mới không phải là quý tử của ta, đáng yêu như vậy mà là của ta thì tốt biết mấy, cục bột thực đáng yêu a, chiều nay đi dạo mua phấn son phát hiện cục bột nhỏ đang ngồi khóc thảm thương bên đường, bèn đem về đây, chắc là lạc mất phụ mẫu a.  

 

–         A a, ra là vậy, nếu phụ mẫu thằng bé khôgn quay lại, để nó ở chỗ chúng ta được không Phượng tỷ?

 

–         Được chứ, nhóc đáng yêu như vậy, lớn lên nhất định rất anh tuấn đi, nhất định sẽ có lợi cho chúng ta a

 

Ta giật mình quay đầu lại phát hiện hai vị tỷ tỷ xinh đẹp ăn mặc có chút mát mẻ đứng trước cửa một thanh lâu O.O trên tay vị tỷ tỷ có vẻ lớn tuổi hơn kia không phải đang ẵm nhóc con mà ta mất cả canh giờ tìm kiếm đó sao? Hai chân nhanh chóng chạy lại chỗ hai người bọn họ, giằng lấy thằng nhóc từ trong tay vị tỷ tỷ kia, ôm thằng nhóc vào trong lòng, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống không ngừng. Cái tên ngốc này, trong lúc ta đang vất vả tìm kiếm thì lại dám trêu hoa ghẹo nguyện chốn thanh lâu này.

 

–         Ngươi chạy đi đâu cả chiều vậy hại ta tìm mãi không có thấy ngươi, có biết ta sợ hãi ra sao không hả? Ta sai rồi, lần sau sẽ không bỏ mặc ngươi nữa. Hu hu hu hu. Ngươi như thế nào lại không biết đường về phủ cơ chứ? Hại ta chạy cả chiều đi tìm, không tìm được ta thì phải đứng im một chỗ cơ chứ

 

Thằng nhóc kia vừa nhìn thấy ta mặt mũi bắt đầu ửng đỏ, oa oa lên khóc theo… Hai người bọn ta cứ như vậy ôm nhau khóc rống lên giữa đường. Ai daa, ai daa, ta đã nói thằng nhóc này quả thực mang đến vận rủi cho ta a, mỗi lần nghĩ lại cái ngày hôm ấy, ta thực chỉ muốn đập đầu vào cột tự vẫn a, hình tượng nam tử hán của ta vì nó mà ngày càng mai một TT.TT

 

–         Lộc Hàm, huynh bỏ mặc đệ, huynh không cần đệ nữa, oa oa oa oa, đệ tưởng cả đời này không gặp lại huynh nữa, hức hức, đệ thực sự rất sợ, lúc đi huynh dẫn đệ đi vòng vòng như vậy, đệ thực sự không nhớ đường về, hức hức. Huynh sau này không được bỏ mặc đệ nữa, hức hức

 

–         Được, sau này ta nhất định không bỏ mặc ngươi nữa, hức hức, ta hứa a.

 

Khi tỉnh táo lại đã là chuyện của nửa canh giờ sau, ta giật mình nhìn ra xung quanh, lúc này chỉ còn vài người dừng lại bên đường nhìn chằm chằm vào chúng ta, khẳng định lúc nãy nhất định rất mất mặt đi. Mau chóng gỡ con bạch tuộc vẫn còn đang khóc đến thương tâm trên người ta xuống, cầm tay nó một mạch lôi về. Còn đứng ở chốn này nữa ngày mai ta sẽ không còn mặt mũi nào thò mặt ra đường mất.

 

–         Lộc huynh, về sau sẽ không bỏ mặc đệ nữa đúng không?

 

–         Ờ ờ, sau này sẽ không bỏ mặc ngươi nữa, theo ta về phủ mau lên.

 

(Hai tỷ tỷ qua đường: O.O tự nhiên lại mọc đâu thêm một hài tử đáng yêu như vậy chứ, thật hận không thể đem hết về nuôi TT.TT)

 

 

Thế Huân: “Sau này nhất định sẽ bảo vệ huynh”

 

Lộc Hàm: Sau này sẽ không bỏ mặc ngươi”

 

Lời hứa giữa hai người chung quy cũng chỉ là một lời nói cả đời không cách nào thực hiện được.

 

“Thế Huân, thật xin lỗi, ta không cách nào đến bên  ngươi”.

 

“Lộc Hàm, đệ xin lỗi, đã không thể bảo vệ huynh chu toàn”

 

================================================

Thực xl mn a, lặn ngụp lâu vậy h ms ló mặt lên TT.TT

Tết nhất thật mệt a, cả ngày ở ngoài, tối về đi gặp chu công luôn, ko có cách nào ôm lap TT.TT

Một suy nghĩ 22 thoughts on “[HunHan] BIỆT LY Chương 2

  1. Pingback: [HunHan] BIỆT LY Chương 1 | Jin Kyung

Bình luận về bài viết này